Con đường tôi đi sẽ bao giờ là dừng lại?
Đi hoài, đi mãi, Chân có mệt mỏi chăng....?
Vâng - chân nhẹ nhàng chậm từng bước một
Đường đời dài, và vẫn còn xa lắm,
Nơi ấy là ... tận cùng - của một lối đi
Dù bé nhỏ nhưng rất nhiều ngóc ngách
Với chiều sâu rộng cả một tâm hồn.
Tôi bước tiếp và tìm tới Tâm hồn
Con đường tôi đi sẽ bao giờ là dừng lại?
Bạn nghiêng người, nhìn tôi trong chốc lát
Rồi đăm chiêu, suy nghĩ một điều gì?
Sau ngập ngừng, ấp úng chẳng thành câu.
Ah…….Chợt có tiếng vang lên khe khẽ
Câu trả lời hay nhất chính là đây!
Tôi đưa mắt, ngơ ngác nhìn ráo riết
Sự ngạc nhiên xen lẫn nỗi vui buồn
Ôi! Sự đời sao lắm cái chông gai.
Con tim và lý trí dẫn bạn đường đi tới
Thành công hay thất bại – chỉ một lựa chọn thôi
Vậy đường nào là nơi tôi sẽ đến
Để dừng chân, nhìn lại cuộc đời mình
Xin hãy trả lời, chỉ cần một lần thôi
Bạn ơi, tôi biết bạn và rõ điều bạn muốn
Nhưng chẳng thể đưa bạn tới được đâu
Hãy bước đi, học cách đứng giữa đường (đời)
Thật hiên ngang và dũng cảm bước tới
Bằng Đôi chân, Đôi mắt, cả Tâm hồn.
Có đường nào là đường trải hoa hồng?!
Vì thế nên - điểm nhấn – mới là đây
Của biết bao sự mâu thuẫn trên đời
Và rằng Trái tim mới là điều lý giải
Song hành Lý trí để soi đường… My Way!
Đêm lạnh, 11/01/2010
Thùy Linh – 1h07 AM