Đã biết xếp lại những cánh thư
Lơ đãng hát câu giã từ ngày cũ.
Lãnh Ngọc Bích
(Tôi làm thơ)
Và em đã gom cho mình vừa đủ
Những tâm tư ủ rũ đến không ngờ
Đã bước qua những năm tháng thẫn thờ
Không buồn trách đời vu vơ thật - giả.
Và em đã cuốn mình vào hối hả
Bao lo toan, vội vã cuộc đời
Không ước mơ hạnh phúc quá xa vời
Khi thức dậy không buông lời nuối tiếc.
Và em đã thấy mùa thu thật tuyệt
Trách mùa đông đi biền biệt chưa về
Thấy yêu sao những tiếng não nề
Của lũ ve khi hè về quá vội.
Và em đã không còn hờn dỗi
Khi một mình bước trên lối thân quen
Không còn nữa những nỗi buồn đan xen
Đôi mắt thật ngoan không còn hoen đỏ.
Và em đã không còn như trẻ nhỏ
Nũng nịu hờn để được yêu thương
Và anh ơi, em còn chút vấn vương
Vì có lúc em bình thường như con gái.
Và em đã gom chút tình sót lại
Để mơ hồ hy vọng dẫu mong manh
Đời là thế, có phải thế không anh?
Qua thật vội, em đành sao đứng lại
Ta chẳng biết...
Chờ chi...
Mà chờ mãi...
Vài nét về tác giả:
Là người yêu thích thơ văn, đặc biệt quan tâm đến chuyên mục Góc độc giả của Ngoisao.net. Rất mong được chia sẻ cùng mọi người - Lãnh Ngọc Bích.
Bài đã đăng: Bao lâu rồi, Điều ước trong thơ, Vì mình còn xa, Còn gì không?, Khóa lòng, Ngày xưa, Chơ vơ, Tự khúc đêm.