Ảo ảnh náo động sa mạc cằn trơ sâu hun hút miền trắng
Em cắn ngón tay run vành môi khô câm lặng,
Không thể nào cất lên tiếng gọi
VỪNG ƠI,
Chiếc chìa khóa duy nhất đánh rơi,
từ ngón tay xanh xao thiếu nữ
Vệt sao băng chói lói nền trời
Ở phía mười tám ngàn lần thảng thốt tuổi hai mươi,
Không có điệu hành khúc nào viết ra
cho nhịp chân bước ngược
Em neo người vào phập phồng hơi thở
Lui dần, lui dần vào cõi ký ức lãng quên
Những ngọn nến đã tắt trong căn phòng chan hòa ánh điện
Đêm lạnh như chưa từng lạnh bao giờ
Những mảnh mai bó buộc bàn tay gầy rạn vỡ
Em làm sao có thể dập tắt cơn khát
Nếu không Anh
Phía chân trời nhu nhược một vì sao khắc khoải
Không biết vừa mọc lên hay đang lịm tắt lúc này
Chứng nhân đơn độc
Giây phút em tan ra trong cơn khát dày vò.....................................
2003_Nguyễn Kim Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét